Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

TRUYỆN CỦA PENGUIN

+2
trang_xulady.nylilbiz
president_penguin
6 posters

Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  president_penguin Thu Dec 02, 2010 3:43 pm


***(Truyện nAy`lA` tA^m su* cuA 1 nkoc wa thu* vs TỔNG THỐNG PENGUIN)***


-Anh Bin!! đừng đi!!!!
Nó giật mình tỉnh dậy với khuôn mặt đầm đĩa nước mắt.
-Lại là giấc mơ đó.Nó có ý nghĩa gì chứ?

**********************************
*15 năm trước.
Trên một bãi cỏ xanh tươi,dưới chân của gốc cây bằng lăng có một thằng nhóc 15 tuổi đang ngồi hóng gió.
-Anh Bin!!!_tiếng của một con nhóc vang lên sau lưng .Thằng nhóc quay lai thì thấy nó đang chạy tới.
-Gì nhóc?
-Sau này anh Bin muốn làm nghề gì?
-Anh chưa biểt,còn nhóc tính làm cái gì?
-Nhóc muốn làm người viết…viết…viết…_nó cố gắng để tìm ra đúng từ cần nói.-ah nhớ rồi.viết kịch bản phim.
-Nhóc làm gì biết chữ.
-Thì nhóc sẽ đi học,mà hôm nay trên lớp cô giáo dạy nhóc đếm số rồi đấy._Rồi nó đọc một mạch từ 1đến 10
-Nhóc giỏi nhỉ.Dzậy thì anh Bin sẽ làm đạo diễn để làm những bộ phim mà nhóc viết héng.
-Dạ,những bộ phim của anh em mình sẽ nổi tiếng khắp thế giới.
Nói rồi nó với thằng nhóc cụng đầu vào nhau, đó là cách mà 2 đứa nó hay làm khi hứa với nhau điều gì đó.

**********************************
*5 năm sau khi lời hứa đc cam kết
-Anh Bin!!!_Vẫn là một con nhóc chạy tới chỗ gốc cây bằng lăng trên bãi cỏ xanh mượt.Nhưng ngồi dưới gốc cây giờ đây ko còn là một thằng nhóc nữa mà là một chàng trai cao ráo.
-Gì nhóc?
-Sao hôm nay anh Bin buồn dzậy? _nó liền hỏi sau khi nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của anh
-Ko có gì đâu nhóc._Anh nhìn nó trả lời
-Nhóc thấy có mà.Mặt anh Bin buồn lắm.Anh Bin buồn vì bà anh Bin mới mất ah?
-Ko có đâu.Anh vẫn vui vẻ mà
-Dzậy sao anh Bin ko cười.
-Thì anh cười đây nè? _nói rồi anh nở một nụ cười gượng gạo ko thể tả nổi.
-Anh Bin nói xạo.Anh Bin cười nhìn xấu quắc ah.Chắc chắn anh Bin đang buồn.
-Đã nói là ko có gì rồi mà,hỏi hoài. _Anh quát lên
-Ko nói thi thôi,ko them chơi với anh Bin nữa.Anh Bin Xấu. _Nó nói mà mặt nó rưng rưng nứơc mắt.
Biết là sẽ ko xong với cô nhỏ,anh nói:-thôi mà cho anh xin lỗi đi,anh đã nói là ko có gì mà nhóc ko tin anh ah.Nhóc mà ko tin anh ngày mai anh ko thèm ra đây chơi với nhóc nữa.
Nghe thấy anh doạ ko ra chơi với nó nữa nên nó thôi ko khóc nữa. Nó chạy ra chỗ anh:-trong xóm mình có 2 anh em mình chơi với nhau,anh ko chơi với em thì em chơi với ai.
-Dzậy nhóc phải nghe lời anh nghe hông
-Dạ
-Mà nhóc nè,nếu một ngày nào đó,nhóc đến đây mà ko thấy anh thì sao?
-Thì nhóc sẽ đến nhà anh Bin
-Nếu đến nhà anh mà vẫn ko thấy thì sao?
-Thì em sẽ chạy tới trường của anh Bin
-Nếu ở trường cũng ko?
-Thì em sẽ tới tiệm kem mà mình hay ăn,chẳng phải anh Bin cũng thix tới đó sao?
-Nếu tới đó cũng ko có?
-Em ko biết.
-Sao lại ko biết?
-Em chưa nghĩ ra.
-Vậy thì nhóc từ từ suy nghĩ đi nha. _Nói xong anh đứng dậy. –thôi mình đi về đi nhóc,trời sắp mưa rồi đấy.
-Dạ,rồi nó tạm biệt anh và đi về nhà,nó vừa đi vừa suy nghĩ về câu hỏi của anh, đối với cái đầu 10 tuổi non nớt của nó thì nó ko hiểu đc ẩn chứa bên trong câu hỏi của anh là gì đâu.Nó cứ đi mà ko biết trời đã bắt đầu mưa từ bao giờ.
Tối hôm đó,nó bị bệnh vì dầm mưa hồi chiều,khi nó về tới nhà toàn thân nó ướt nhẹp.Từ trước đến giờ,nó vẫn là con bé yếu đuối,rất dễ bị bệnh.Nó phải nằm ở nhà suốt ba ngày liền ko đc đi đâu.Nó rất nhớ anh Bin của nó.Tới ngày thứ 4 trong lúc mẹ nó ko để ý,nó đã trốn ra ngoài,nó chạy đến bãi cỏ xanh mượt đó,nó đến tới chỗ cây bằng lăng mà anh Bin của nó thường ngồi,nó ko thấy anh Bin nó đâu hết,nó kêu thật to:-Anh Bin!!!_ko thấy ai trả lời.Nó lại kêu:-Anh Bin!!!_cũng ko có gì.Chỉ có gió,những ngọn gió như đang nói gì với nó.Nó chạy,chạy thật nhanh tới nhà của anh,dương như gió đã góp 1 phần sức đưa nó tới nhà anh nhanh hơn.Nó chạy nhanh hơn mọi ngày,một đứa con gái ốm yếu như nó chưa bao giờ chạy đc như thế cả.Nó tới nhà anh,thấy anh đang chuẩn bị bước lên 1 chiếc xe hơi sang trọng,nó gọi:-Anh Bin!!!
Anh quay lại.Thấy nó,anh bước thật nhanh tới:-sao mấy bữa nay em ko tới._Rồi anh nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của nó anh nói:-Nhóc ngố,em chạy tới đây ah.
Nó chẳng nói gì cả,chỉ đứng nhìn anh.
-Anh phải đi rồi._Anh nói.
-Anh Bin đi đâu.
-Anh phải đi với ba anh đến một nơi xa lắm.
-Xa lắm là đâu,cho nhóc theo với.
-Ko đc đâu,em mà đi với anh mẹ em sẽ lo lắm,em muốn để mẹ em ở lại một mình ah?
-Ko,em có thể kêu mẹ em đi cũng em.
-Ko đc đâu,mẹ em còn có công việc của em.Mẹ em ko thể bỏ nó để theo anh đc
-Vậy mai mốt ai sẽ đi chơi với em,ai sẽ dắt em đi ăn kem. Ở đây ngoài anh ra đâu có ai chơi với em đâu.
-Em lớn rồi mà,sau này em sẽ tìm đc hoàng tử của em.Hoàng tử của em sẽ dắt em đi chơi,sẽ đi ăn kem chung với em,sẽ làm mọi chuyện mà em thích như anh đã làm cho em.
-Sao anh ko làm hoàng tử của em
-Anh ah,anh chỉ có thể làm chàng hiệp sĩ của em thôi,hoàng tử của em sẽ đến sau anh,và thương em nhiều hơn anh.
-Vậy,hiệp sĩ đi rồi ai sẽ bảo vệ công chúa.
-Công chúa đã lớn,sẽ tự bảo vệ mình đc mà phải ko
-Vậy hiệp sĩ sẽ về lại với công chúa chứ?
-Chắc chắn,sẽ có lúc công chúa sẽ lại cần đến hiệp sĩ thôi.Nhưng công chúa phải tập tự bảo vệ mình trước khi hiệp sĩ trở về.
-Vậy bao giờ hiệp sĩ sẽ về?
-Khi nào hiệp sĩ có thể về đc thi hiệp sĩ sẽ về thôi,công chúa ngoan nhé
-Dạ,em biết rồi._nó nói mà nó cứ cúi gầm mặt xuống,nó ko dám nhìn vào anh,nó sợ nó sẽ khóc,mà anh đã bảo khi nó khóc nó sẽ nhìn rất xấu,mà nó lại ko muốn anh nhìn thấy bộ mặt xấu xí của nó.
-Nhưng anh hứa là sẽ trở về đó nha.
-Uhm,anh hứa mà.
Nó nhướn chân lên,và anh cũng hiểu nó đang làm cái gì nên anh cũng cúi đầu xuống.
-…..
-Hứa rồi đó nha,anh Bin phải về với nhóc đó.
Rồi anh quay lưng bước lại chỗ cái xe có một người đàn ông đang chờ sẵn ở đó.Anh quay đầu lai:-Nhớ anh thì đừng khóc nha nhóc.
-Dạ.
Rồi anh cúi người xuống định bước vào trong xe,nhưng chợt nhớ ra điều gì đó,anh chạy lại chỗ con bé đang đứng.Anh đặt lên cổ nó một sợi dây chuyền.
-Cái vòng này giống chữ O trong tên Oanh của em,còn con cá heo nay giống hinh chữ L trong tên Linh của anh.Cá heo và vòng tròn còn vào với nhau thì anh luôn ở bên em,nó sẽ thay anh bảo vệ em cho đến khi hoàng tử của em đến đón.Hoặc chàng hiệp sĩ của em quay về.
-Anh tên Linh sao? _từ trước tới giờ nó chỉ biết anh là Bin chứ chưa bao giờ gọi anh là Linh cả,nó ko biết tên thật của anh là gì.Và đây là lần đầu tiên nó biết đến tên anh.
-Uhm,nhớ đây.Chàng hiệp sĩ của em tên Linh,nhớ nha đừng quên.
Nói rồi anh quay đi và bước lên xe.Chiếc xe bắt đầu lăn bánh,và những giọt nước mắt đã lăn dài trên má của nó.
-Anh đã nói là đừng khóc rồi mà,sao ngốc thế. _ Anh nói khi đang ngồi trên xe,khi nhìn thấy nó khóc qua cái gương chiếu hậu.
-Thì ra đây là lí do con vẫn chần chừ sao._người đàn ông trên xe nói.
-Cô bé là công chúa nhỏ của con…
Chiếc xe cứ thế cứ đi bỏ lại sau lưng một con bé cứ khóc,trời đã bắt đầu mưa,nó vẫn cứ khóc,từng hạt mưa hoà chung vào với từng hạt nước mắt của nó.
-Anh Bin!!! ĐỪNG ĐI!!!!_nó la lớn khi nó ko còn nhìn thấy bong dáng của chiếc xe nữa.
-Anh Bin, đừng đi, đừng đi mà….đừng đi…_nó cứ nói cứ nói,nó hoàn toàn ko để ý rằng trời đã mưa rất to rất to,cơn mưa như bao phủ nó,như đang ôm nó vào trong mưa vậy.Nó cứ khóc,cứ nói,nó cứ như thế cho đến khi kiệt sức mà ngất đi.

**********************************
*1 tuần sau
-Con đang ở đâu đây má._nó hỏi mẹ nó sau khi nó mở mắt ra,nhìn những cảnh tượng lạ lẫm xung quanh.
-Con đang ở bệnh viện con yêu _mẹ nó dịu dàng nói.
-Bạn đã ngủ khá lâu rồi đó._Giọng 1 con nhóc vang lên sau lưng nó,nó quay lại,nhìn khuôn mặt lạ lẫm của một con nhỏ có nụ cười như một thiên thần đang nhìn nó.
-Bạn là ai vậy?
-Mình ở cùng phòng bệnh này với bạn.Bạn làm mình lo quá.Bạn vào đây mà cứ ngủ suốt.
-Ủa.Má mới mua sợi dây chuyền này cho con ah_nó bất giác hỏi khi nó thây sợi dây chuyền con cá heo trên cổ nó.
Mẹ nó nhìn nó sững người,nhưng vì ko muốn để nó suy nghĩ gì nên bà đành nói:
-Uhm,con thích ko?
-Con thích lắm,cám ơn má
-Thôi 2 đứa ngồi đây nói chuyện để má đi ra ngoài kiếm cái gì cho con ăn.
-Dạ_nó đáp
-Cậu bé bên kia là ai vậy._nó hỏi cô bạn nhỏ
-Cậu ấy mới bị tai nạn ,mới đưa vào đây hôm kia.
-Mà bạn tên gì thế.
-Mình tên Vân.
-Minh tên Oanh,còn cấu ấy
-Cậu ấy tên Đăng
-Ko cần phải nói hộ tôi đâu,_câu bạn tên đăng nãy giờ nằm im trên giường h giờ mới lên tiếng
-Mình làm bạn đc ko._nó nhìn Đăng cười
-Đc thôi,cậu bạn tên Đăng đỏ mặt nhìn nó đồng ý.
-Còn bạn thì sao,vân ko muốn làm bạn mình ah,_nó quay sang cố bạn kia
-Minh rất sẵn sang.
Ở văn phòng của bác sĩ.
-Bác nói sao,con tôi…
-Có lẽ là do cơn sốt quá cao đã ảnh hưởng tới 1 phần trí nhớ của cháu, đây ko phải là chuyện hiếm xảy ra .Có lẽ cháu nó sẽ sớm hồi phục nhanh thôi.
-Nhanh là bao lâu hả bác sĩ?
-Còn tuỳ thuộc vào cháu nhà chị nữa.
-Vâng,có khi thế lại tốt cho nó.

Trở lại với hiện tại, khi câu chuyện bắt đầu
-Bye momy,con đi học đây
-Đi đường cẩn thận nha con.
-Dạ,hôm nay con có hẹn với Vân và Đăng rồi,có lẽ con sẽ về trễ.Má với dượng cứ ăn cơm trước đi khỏi chờ con.
-Have a good day ,con yêu _ba dượng của nó nói vọng ra sau lưng nó sau khi nó vừa mới bay qua chỗ ông đứng ở ngoài vườn.
-You too,Step dady._Nó nói và giơ tay lên chào ba dượng của nó,rồi leo lên cai piago và cứ thế phóng đi.
Nó,tên đầy đủ là:Nguyễn Hoàng Oanh
Tuổi:20
Nghề nghiệp:Sinh viên năm 2 khoa quản tri kinh doanh trường RMIT, đồng thời cũng là nhà biên kịch của công ty “Thế giớ trẻ”
Hoàn cảnh gia đình:Bố mất sớm,sống cùng mẹ.Năm 12 tuổi,mẹ tái giá với TGĐ công ty sản xuất phim “thế giới trẻ”.Sau đó dọn về sống với bố dượng.Tuy ko phải là con ruột nhưng Oanh vẫn đc ông ba dượng cưng chiều y như con gái ruột,chính vì thế,tuy ham mê viết kịch bản phim nhưng nó vẫn học ngành quản trị kinh doanh cho mẹ và bố dượng nó vui long.
Nhưng vì thương con nên bố dượng nó vẫn cho nó đi theo con đường viết kich bản,và đồng thời gia nhập công ty để phụ ông trong công việc

***********************************
*2h30 trường đại học quốc tế RMIT
-Oanh!mày làm gì mà chạy như ma rượt thế._tiếng con vân vang lên sau lưng
-Tao đang bận.Bố dượng tao đang chờ,có một cuộc họp về sản xuất phim tểt và kich bản lần này là của tao.Hôm nay,có một anh chàng đạo diễn mới từ Mỹ về,và hắn sẽ đạo diễn phim của tao,cho nên tao phải đến đó để làm quen._nó nói nguyên 1 hơi làm cho con nhỏ bạn nó ko thể nào theo kịp
-Vậy mày còn nhớ cuộc hẹn tối nay của tụi mình ko đấy.
-Có,8h tại Windows đúng ko,tao nhớ mà.Mày khỏi lo.Mày với thằng Đăng cứ lên đó trước,tao sẽ lên sau,ok.
-Ok.
-Ah’ trễ rồi.Tại mày ko đó,tao đi đây.
Nói rồi nó leo lên xe chạy thẳng một mạch đến công ty,bỏ lại con bạn đứng lắc đầu:
-Cái con này đúng là,làm gì cùng ào ào ko ah.
-Tao nói với con Oanh là mày nói xấu nó nè._giọng thằng Đăng vang lên làm con Vân hết hồn.
-Mày làm gì ở đây._con Vân quát to
-Để rình coi có đứa đang nói xấu bạn bè.
-Mày im đi nhá.Con Oanh nó nói,8h tụi mình cứ lên trước đi nó lên sau.
-Biết rồi.Giờ có tính đi về ko hả chị 2
-Em chở chị hả?_con Vân khinh khỉnh đáp
-Chứ ko em đứng đây làm gì.
Rồi 2 đứa nó ra bãi đậu xe….

************************************
3h chiều tại công ty “thế giới trẻ”.
-Cô ơi cho hỏi phòng giám đốc ở đâu dzậy?_một giọng nam vang lên sau lưng nó khi nó đang đứng nói chuyện với một chị trong khâu tiếp tân.
-Anh hỏi phòng giám đốc nào? _nó quay lại hỏi người vừa mới hỏi nó. Đứng trước mặt nó giờ đây là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi,trong một bộ đồ vest cực kì sang trong.
Khi nhìn thấy mặt nó,người đàn ông có vẻ sững sờ,khuôn mặt sao mà quen thuộc thế,nó làm anh nhớ tới con nhóc gần nhà anh hồi xưa.Anh hoàn toàn ko biết người đứng trước mặt anh giờ đây chính là con nhóc năm xưa mà anh đang tìm kiếm.
-Anh gì ơi! _nó gọi anh khi nó đợi anh lâu quá mà ko trả lời.-anh gì ơi! _nó lại tiếp tục gọi,nó khua khua cánh tay phải của nó qua trước mặt anh làm anh giật mình.
-Có chuyện gì ko cô?
-Thằng cha này chắc điên quá, ông đang làm phiền mình mà làm như mình làm phiền ổng dzậy ko bằng. _nó nói thầm trong miệng –Anh muốn hỏi phòng giám đốc nào? Giám đốc kinh doanh, GĐ hình ảnh, hay GĐ maketting…. _nó vẫn lịch sự trả lời mặc dù nó đang bực mình thằng cha phá hoại khoảng khắc 8 của nó.Bây giờ nó mới thấy môn tâm lí học đã đc ứng dụng như thế nào.
-Ah…ah…ah…tôi muốn tìm phòng của giám đốc Trung,Phan Danh Trung.
-Ah,dzậy thì anh đi theo tui,tui cũng đang có việc cần đến đó đây.
-Đc,làm phiền cô dzậy.
Phan Danh Trung: 25 tuổi GĐ phòng kinh doanh của công ty Thế Giới Trẻ. Cựu học sinh trường RMIT. Là người trong mộng của tiểu thư Oanh nhà ta.Lần đầu nhìn thấy Trung trong Buổi khai giảng là đã bị thu hút bởi khuôn mặt trí thức của anh,và giọng nói cứng rắn nhưng dịu dàng của anh. Vì từng thực tập xuất sắc ở công ty Thế Giới Trẻ,cùng với tâm bằng tốt nghiệp loại ưu của mình.Anh đã đc giao làm giám đốc Kinh Doanh chỉ sau khi tốt nghiệp 5 tháng.
-Anh Linh _một giọng nói vang lên làm cả nó và anh quay lại.
-Ồ thì ra là chú mày ah? _anh nói khi phát hiện ra ai là người đã gọi mình.
Đó là Trung vị GĐ trẻ đã đc nói đến,Trung còn là em họ của Linh.Linh về đây là do lời mời của Trung.
Nó quay lại nhìn anh hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng: -Anh tên là Linh sao?
-Đúng thế,có gì ko? Thằng Trung nó nói xấu gì tôi sao?
-Ko chỉ là tôi nghe nó quen quen thôi. _thật ra từ trước đến giờ nó chưa bao giờ nói chuyện riêng với chung cả. Mỗi lần gặp mặt cả 2 chỉ say “hi” rồi đường ai nấy đi,nói nhiều lắm cũng chỉ là công việc.
-2 người đi chung với nhau ah? _Trung quay sang hỏi khi nhìn thấy Oanh.
-Uhm,tôi làm phiền cô ấy.
-Làm phiền gì đâu,em chỉ tiện đường dắt anh lên thôi. _nó đỏ mặt nhìn Trung nói. –Thôi em dzô phòng họp trước, 2 người cứ nói chuyện cũng sắp tới giờ rồi đó.
Nói rồi nó bước đi ,vừa đi nó vừa suy nghĩ về cái tên Linh,dường như nó đã từng đc nghe ở đâu đó.Tận sâu trong tiềm thức của nó,cái tên Linh vẫn là tất cả.Nó vừa đi vừa suy nghĩ cho đến khi “Rầm” cái tiếng động đó đánh thức cả nó,lẫn 2 anh chàng đang đứng nói chuyện đằng kia
-Em có bị gì ko? _Trung nói to đủ để nó nghe thấy từ chỗ nó.
-Dạ ko sao đâu,tại em mải nghĩ nên ko để ý thôi. _nó gượng gạo trả lời.
-Này cô nhóc,cô vẫn ổn đấy chứ. _Linh nói,khi thấy khuôn mặt đỏ au của nó.
Như bất chợt phát hiện ra điều gì đó,nó ngẩng mặt lên bước lại về phía Trung và Linh đang đứng. Nó bước lại phía Linh nói : -Anh vừa gọi tôi là gì ?
-“Nhóc” đó nhóc, _anh lặp lại
Nó mở mắt to nhìn anh,rồi nói
-Làm phiền anh …nói thêm một lần nữa được ko?
Cả Trung và Linh đều ngạc nhiên ko hiểu chuyện gì đã xảy ra,nhưng anh vẫn đáp:
- Of course,honey_trong lúc nói anh hơi nghiêng cái đầu. –Nhóc
- 1 lần nữa.
- Nhóc
- One more,please
- Nhóc,nhóc,nhóc,nhóc,nhóc,nhóc. Đủ chưa cô “nhóc”
- Thnxx. _nói xong nó lững thững bước đi
- Oanh ! em đi đâu đó.Tới giờ họp rồi mà _Trung gọi nó.
- Em đang đi tới phòng họp nè
- Tiểu thư,cô vừa đi qua phòng họp đấy ah _Trung nói
Nó giật mình quay lại,mặt đỏ như trái gấc: -em xin lỗi
- Cô nhóc này tên Oanh hả Trung
- Uhm,có chuyện gì sao
- Ko,anh thấy cô bé thú vị đấy
- Uhm, cô bé đó …..,_Trung bỏ lửng câu nói với khuôn mặt đỏ ko thua kém gì khuôn mặt trái gấc của nó.Thật ra thì Trung cũng thích nó ngay từ lần gặp đầu tiên trong trường,anh bị thu hút bới đôi mắt to và nụ cười như con nít của nó,anh luôn ghen tị với con Vân và thằng Đăng bởi vì 2 đứa nó luôn là người đc hưởng nụ cười của nó,anh chưa bao giờ nhìn thấy nó cười với anh như thế bao giờ cả.
- Êh ,làm gì mà mặt mày đỏ au thế._Linh đập vào vai Trung nói.
- Ko có gì, đi dzô họp thôi.
Linh bước vô phòng họp với một ý nghĩa miên man trong đầu.- có phải em ko cô công chúa nhỏ?
Linh,tên đầy đủ: Phan Hải Linh
Tuổi:30
Hoàn cảng gia đình:mẹ mất từ khi anh mới sinh,ba đi vượt biên khi anh mới 3 tuổi. Ở với bà,Sauk hi bà mất,chuyển qua Mỹ sống với ba anh,là một trong những doanh nhân người Việt thành đạt.Sau khi tốt nghiệp UC LA với tấm bằng hạng ưu về quản lí kinh doanh.Anh về kế thừa sự nghiệp của ba anh là công ty quảng cáo DLC.Nhưng vì lời hứa của mình với cô công chúa bé,anh đã lén ba anh đi học ngành đạo diễn.Anh đã đoạt giải nhất cuộc thi điện ảnh giành cho sinh viên khắp nuớc Mỹ với tác phẩm:”Công chúa bé của tôi”.
Lần này anh về theo lời mời của Trung,làm đạo diễn cho bộ phim sẽ đc trình chiếu trong đợt phim tết sắp tới.
-Cuộc họp bắt đầu._giọng của một người đàn ông vang lên khi mọi người đã đông đủ. Đó là ba dượng của Oanh.Tổng Giám Đốc Cty Thế Giới Trẻ. Ông Trần Lãm
-Đây là Linh,anh sẽ là đạo diễn cho đợt phim nay._Trung giới thiệu
-Oanh,cô đứng lên nói trước về kịch bản của cô đi._ ông Lãm nói(trong công việc, đối với ông Oanh chỉ là một nhân viên bình thường,ko có bất cứ một thiên vị nào.nhưng trong gia đình,nó thật sự là công chúa nhỏ của ông)
-Dạ,kịch bản của tôi viết về một cuộc tình bắt đầu khi 2 nhân vật chính còn nhỏ.Nhưng lúc đó,cả 2 ko biết đó là tình yêu cho đến khi chàng trai phải đi xa,anh mới biết đó là tình yêu.Cô gái vẫn chưa nhận ra tình yêu đó,nhưng tận sâu trong đáy lòng cô đã phát hiện ra điều đó.Và mọi chuyệ bắt đầu thay đổi khi cô bị tại nạn và mất đi phần kí ức về anh._nó dừng lại một lúc,nó bắt gặp ánh mắt Linh đang nhìn nó.Nó nhìn vào đôi mắt sâu như đại dương của anh. “Đôi mắt đó sao quen thuộc thế”,nó thầm nghĩ.Nó ko biết rằng nó đang nói về chuyệ trước kia của nó,và anh chính là chàng trai mà nó đang nói đến.
Nó tiếp tục nói,khi kể xong về tình tiết của câu chuyện,nó nói:-Tuy đây là một câu chuyện buồn nhưng vì sẽ đc chiếu trong dịp tết nên sẽ có một số tình tiết sẽ đc biến tấu, để nó sẽ đc vui hơn,hợp với hương vị tết hơn.
-Nào mọi người,có ai có ý kiến gì ko?_ ông Lãm nói.
Linh giơ đôi tay lên:
-Tôi muốn cô làm diễn viên chính cho bộ phim này.
-What?_nó la lên


( Mọj ngươi` aj mun' bjt' ke^t' wa~ đợj kj` sAu se~ r0~ 1 fa^n` hehe)
president_penguin
president_penguin
Admin

Tổng số bài gửi : 151
Join date : 02/12/2010
Age : 27
Đến từ : Antarctic

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  trang_xulady.nylilbiz Thu Dec 02, 2010 9:33 pm

ở đâu ra thế??? ghi nguồn đi chớ nhở
sao không có mục truyện của Proffresor Nhock nhẩy???
hớ hớ
trang_xulady.nylilbiz
trang_xulady.nylilbiz

Tổng số bài gửi : 169
Join date : 11/11/2010
Age : 27

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  president_penguin Fri Dec 03, 2010 7:01 pm

e pa kon ung ho mjnh nha. gop y thag. neu ko hay thj hok post nua~ hehe
president_penguin
president_penguin
Admin

Tổng số bài gửi : 151
Join date : 02/12/2010
Age : 27
Đến từ : Antarctic

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty

Bài gửi  pzoxopra333 Fri Dec 03, 2010 7:18 pm

zo the thao ma coi ti di
pzoxopra333
pzoxopra333

Tổng số bài gửi : 461
Join date : 25/11/2010
Age : 27
Đến từ :

http://chelseafc.com.vn

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  trang_xulady.nylilbiz Fri Dec 03, 2010 9:35 pm

ơ hơ nhiều chữ quá lười đọc!!!
trang_xulady.nylilbiz
trang_xulady.nylilbiz

Tổng số bài gửi : 169
Join date : 11/11/2010
Age : 27

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  satan.dark Sat Dec 04, 2010 4:47 pm

đọc rồi post chi cô bé
satan.dark
satan.dark

Tổng số bài gửi : 269
Join date : 21/11/2010
Age : 27
Đến từ : Pleiku-Gia Lai

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty

Bài gửi  pzoxopra333 Sat Dec 04, 2010 6:38 pm

ai bã cũng gọi cô bé dù trai hay gái
pzoxopra333
pzoxopra333

Tổng số bài gửi : 461
Join date : 25/11/2010
Age : 27
Đến từ :

http://chelseafc.com.vn

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  satan.dark Sat Dec 04, 2010 6:53 pm

thích thì gọi. cô mà mày dám gọi là bả. gru
satan.dark
satan.dark

Tổng số bài gửi : 269
Join date : 21/11/2010
Age : 27
Đến từ : Pleiku-Gia Lai

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty

Bài gửi  pzoxopra333 Sat Dec 04, 2010 6:56 pm

sao nờ
pzoxopra333
pzoxopra333

Tổng số bài gửi : 461
Join date : 25/11/2010
Age : 27
Đến từ :

http://chelseafc.com.vn

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  satan.dark Sat Dec 04, 2010 7:12 pm

mày thì ngon rồi.
satan.dark
satan.dark

Tổng số bài gửi : 269
Join date : 21/11/2010
Age : 27
Đến từ : Pleiku-Gia Lai

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty

Bài gửi  pzoxopra333 Sat Dec 04, 2010 7:48 pm

ko ngon sao dc chẵn lẻ zở
pzoxopra333
pzoxopra333

Tổng số bài gửi : 461
Join date : 25/11/2010
Age : 27
Đến từ :

http://chelseafc.com.vn

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  satan.dark Sat Dec 04, 2010 8:04 pm

amen.... cháu con đâu ùi chúa ơi
satan.dark
satan.dark

Tổng số bài gửi : 269
Join date : 21/11/2010
Age : 27
Đến từ : Pleiku-Gia Lai

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty

Bài gửi  pzoxopra333 Sat Dec 04, 2010 9:01 pm

cháu cô đây
pzoxopra333
pzoxopra333

Tổng số bài gửi : 461
Join date : 25/11/2010
Age : 27
Đến từ :

http://chelseafc.com.vn

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  peprokute1996 Fri Dec 10, 2010 9:23 am

pà tổng thống này chơi xấu, seo h0k post tiếp đê hả?
Thôi để chị post típ cho.....haha

------------------------***-----------------------------
-Anh tìm được vai nam chính rồi ah? _Trung hỏi,khi anh vừa tới bàn của tụi nó và nghe được câu nói của Linh.
-Uhm. _ anh điềm nhiên trả lời.
-Là diễn viên nổi tiếng nào thế?_ Trung hỏi.
-Nổi tiếng gì đâu.Em biết cậu ấy đấy.
Nó đang lo sốt vó khi nghe câu nói đó của anh:-ko lẽ thằng cha này tính kêu anh Trung đóng vai nam chính? _nó nghĩ thầm.
-Em biết người đó ah?_ Trung hỏi.
-Uhm._anh nhìn Trung và nói. _Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
-Anh…anh…anh… đừng nói là…._nó nói bằng cái giọng cà lăm khi nghe anh nói “gần ngay trước mắt.- Đích thị là anh Trung rồi chứ còn ai nữa_nó nghĩ trong đầu.
-Cô đang nghĩ gì thế tiểu thư._anh nhìn nó châm chọc
-Có nghĩ gì đâu._nó chống chế.
-Ko phải cô đang nghĩ tôi mời thằng Trung đóng đấy chứ._anh nhìn nó, đôi mắt anh như xoáy vào tận tim gan của nó
Nó ko nói gì,chỉ ngồi im.
-Anh nói gì thế,là em ah?_Trung hỏi anh bằng thái độ nghi ngờ.
-Chú mày nói giỡn đấy ah._anh nói.-anh có điên đâu mà để chú đóng vai nam chính.
Nó mở mắt to ra nhìn anh chằm chằm,trong khi Trung thì đang thở phào nhẹ nhõm.
-Ko phải anh Trung thì ai._nó tự nhủ,rồi nó quay vòng vòng xung quanh cái nhà hàng xem có diễn viên nào nổi tiếng ngồi gần đây ko.Nhưng ko có ai cả.
-Cô đang tìm gì thế?_anh hỏi khi thấy nó cứ quay đầu qua lại mãi.
-Tìm anh chàng diễn viên mà anh nói.
Anh nhìn cô cười nói:-trước mặt cô kìa mà tìm đi đâu thế.
Nó ngẩn đầu lên xem người ngồi trước mặt nó là ai thì người đầu tiên nó thấy là Đăng.Nó nghiêng đầu qua để tìm xem sau Đăng có ai khác nữa ko thì cái bàn đằng sau Đăng là 1 cái bàn trống. Nó nhìn Đăng rồi quay sang nhìn Linh xem phản ứng của Linh thế nào.Anh chẳng nói gì cả chỉ nhìn nó cười.
-Anh điên rồi,tôi muốn thay đạo diễn,tôi ko thể để anh biến bộ phim của tôi và việc làm ăn của ba tôi làm chỗ giải trí của anh._nó đứng lên và quát to làm cho tất cả mọi người trong nhà hàng chú ý,và quay sang nhìn nó.
Nó dợm bước đi thì anh cầm tay nó kéo lại:-Cô khoan đi đã để tôi giải thích.
-Ko giải thích gì hết,tôi sẽ báo với ba tôi và chúng tôi sẽ ko cần đến anh nữa.
-Cô thật sự ko muốn nghe giải thích sao? _anh nói. –Là cô ko tin tôi,hay ko tin bạn cô có thể đóng được,hay ko tin Trung khi nghĩ câu ấy chọn sai người.
Anh đã thật sự đánh trúng vào điểm yếu của nó.Lúc đầu ông Lãm đã dự địn mời một đạo diễn nổi tiếng để làm phim này,nhưng vì Trung nói anh có người bạn có thể làm đạo diễn của bộ phim của nó một cách tốt nhất nên nó đã năn nỉ ba dượng nó đồng ý cho anh thử.Nêu bây giờ mà nó nói không đồng ý thì chẳng khác nào nó nói nó ko tin Trung..Như nhớ ra điều gì đó,mắt nó mở to sang lên.Nó nhìn Đăng,rồi nhìn Linh cười một cách gian manh.Nó nói :
-Anh có thể chọn bất cứ ai mà anh muốn,nhưng tôi tin chắc với anh rằng cậu ấy sẽ không đồng ý.
Linh cười nhìn nó tỏ vẻ chắc thắng tự tin làm nó điên muốn chết.
-Sao cô biết cậu ấy ko đồng ý?
-Tôi biết cậu ấy chỉ có hứng thú với kinh doanh thôi chứ ba cái diễn viên này câu ấy ko ham hố gì đâu.
-Để tôi hỏi cậu ấy.
-Anh cứ tự nhiên.
-Cậu có muốn đóng phim ko? _Linh quay sang phía Đăng và nói.
-Anh hỏi tôi ah._thằng Đăng trả lời bằng thái độ nhởn chưa từng thấy làm cho con Oanh mừng như bắt đc vàng vì nó nghĩ thằng bạn nó sẽ ko chấp nhận
-Uhm,tôi đang hỏi cậu._Linh cũng nói chuyện với vẻ nhởn ko thua kém gì Đăng.
-Phim gì?
-Phim mà cô bạn yêu dấu của cậu là tác giả kịch bản kiêm luôn diễn viên chính.
Khi nghe Linh nói đến ba chữ diễn viên chính,con Vân nhìn nó chằm chằm.Còn Đăng thì chẳng nói gì cũng chẳng nhìn nó.Thằng Đăng im lặng nhìn Linh.Linh cũng chẳng nói gì.Thằng Đăng với Linh cứ nhìn nhau như thế khoảng 2 phút.
-Hai người nhìn nhau đủ chưa. _con Oanh lên tiếng xen ngang 2 người bọn họ.
Linh chẳng nói gì,vẫn cứ tiếp tục nhìn Đăng.Còn thằng Đăng cũng chẳng nói gì chỉ quay sang nhìn nó một cái,rồi lại tiếp tục nhìn Linh.
-Mày ừ hay ko thì nói đại cho rồi đi cứ chần chừ hoài dzạ.Nói ko đi._con Oanh nó giục.
-Tôi đồng ý.
-What the ######.MÀY LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY. _con Oanh và con Vân đồng loạt la lên.
-Mày có biết là mày vừa nói cái gì ko hả._con Oanh nói
-Tao biết.
-Mày có biết công việc mày vừa đồng ý là gì ko hả?
-Tao biết.
-Vậy sao mày đồng ý.
-Tao không biết.
-Mày điên rồi.Không biết mà cũng nói đồng ý là sao?
-Sao tao biết.
-Vậy cái này coi như không tính._con Oanh quay sang Linh nói.-lời nói của người ko tỉnh táo coi như không tính.
-Tôi không biết,cậu ấy đã nói đồng ý rồi thì ko thay đổi gì hết trơn._nói rồi Linh đứng lên kéo tay Trung.-Cậu chở tôi về, để mấy anh chị đây nói chuyện với nhau.Nói rồi Linh và Trung đứng lên nhưng Linh còn kịp nói câu cuối trước khi ra về.-Bữa tiệc này để tôi tính.Xem như quà mừng sinh nhật cô.
-Anh cứ tự nhiên,trả tiền thì tôi ko cản._Vân nói.
************************************************** ***

Mày nói đi,tại sao mày lại đồng ý hả?_con Oanh nói sau khi Trung và Linh ra khỏi tầm mắt của chúng nó.
-Tao đã nói là tao ko biết rồi mà.
-Vô lý.Một đứa như mày thì ko bao giờ làm gì mà ko suy nghĩ cả._Nó nói.-Nói thật đi,trong cái đầu mày đang suy tính cái gì đấy?
-Ko có suy tính gì cả.Chỉ muốn thử một cái gì đó mới mẻ xem thử khả năng của mình tới đâu thôi.
-Nhưng đây là chuyện làm ăn của ba tao,và đây cũng là tác phẩm đầu tiên của tao.Tao ko muốn nó bị phá hoại như thế.
-Tao ko muốn phá hoại tác phẩm của mày.Vì đây là tác phẩm của mày nên bạn bè tao mới muốn góp vào.Chứ còn người khác tao chẳng thèm nhúng vào làm gì.
-Mục đích rõ rành rành dzậy mà kêu ko có._con Vân xen vào.
-Mục đích gì? _ Thằng Đăng hỏi.
-Mày thích con Oanh,nên muốn “đứa con” đầu tiên của nó cũng là của mày.
-Con này điên._cả con Oanh và thằng Đăng cũng la lên.
-Mày có biết người thằng Đăng thích là ai ko hả? _con Oanh la lên. -người thằng Đăng thích là …..
Nó chưa kịp nói hết câu đã bị thằng Đăng chồm người tới trước bịt miệng lại.
-Là ai? _con Vân nói
-….. _nó chẳng nói gì đc vì bị thằng Đăng bịt kín miệng lại.Nó lấy ngón tay chỉ vào cái miệng đang bị bịt kín.Thật ra người mà thằng Đăng thích chính là con Vân.
-Có ai đâu,con này nó biết gì đâu mà nói. Đi về._nói rồi thằng Đăng bỏ tay ra khỏi miệng con Oanh.
-Mày biết ko…_con Oanh chưa kịp nói hết câu lại bị tay của thằng Đăng bịt lại lần 2.
-Im dùm em đi chị hai._thằng Đăng nói bằng giọng năn nỉ.
Con Oanh chẳng nói cái gì,chỉ gật đầu.Thằng Đăng vừa bỏ tay ra thì con Oanh lây hơi vừa há miệng chuẩn bị nói thì tay của thằng Đăng chuẩn bị bịt miệng lần nữa.-Chị biết rồi chị có định nói gì tới em đâu,chị chỉ định nói đi dzìa thui mà.
Con Vân nhìn cái bản , mặt của nó va thằng Đăng thì ko thể nào nhịn đc cười nên cười phá lên
-Con này điên._cả thằng Đăng và con Oanh cùng nói.
-Cùng ý tưởng như thế mà còn kêu ko có gì.
-Tin hay ko tuỳ mày thui,tao dzìa trước 2 đứa mày chở nhau dzìa đi._con Oanh nói rồi với tay lấy cái giỏ đi,rồi nó quay lại nói với thằng Đăng,-nếu mày đã nhận bộ phim của tao thì phải làm cho đàng hoàng đó.
-Mày yên tâm,có những chuyện của tao mày ko biết đâu.
-Uhm,hy vọng là vậy.bye 2 đứa mày.Ngủ ngon.
*******************************
-Sao anh lại chọn Đăng vào vai chính._Trung hỏi Linh khi đang chở anh về nhà.
-Cũng như Oanh thôi, Đăng hiểu được nhân vật này.
-Ko đúng,sao lại hiểu đc.Ko lẽ Đăng thích Oanh?
-Ko,người Đăng thích là người khác.Nhưng người đó cũng không hiểu đc tâm trạng của Đăng.Có phải rất giống với nhân vật trong truyện ko.Hơn nữa,có tên tuổi của Đăng trong phim chắc chắn phim sẽ nóng như cồn.
-Sao lại thế. Đăng đâu phải là diễn viên nổi tiếng gì đâu.
-Câu ko biết sao, Đăng đã từng đóng phim rồi đấy.
-Cái gì? Đăng đã từng đóng phim rồi.
-Ba cậu ấy là một đạo diễn nổi tiếng ở Mỹ.Năm 15 tuổi câu ta sang Mỹ chơi và tham gia đóng phim do ba cậu ta làm đạo diễn.Bộ phim đó đã được đề cử giải OSCARS nhưng vì ba cậu ta ko muốn để con mình đi vào nghiệp diễn viên sâu hơn nên đã từ chối đề cử này.
-Nhưng bộ phim đó chưa đc chiếu ở VN,sao mọi người biết đến cậu ấy đc.
-Chú cứ yên tâm đi,tôi có cách của tôi mà.Tôi ko để cậu mất mặt đâu.
-Cái đó để tôi lo.
-Uhm thì tuỳ anh vậy.
**********************************************
3h chiều,thứ 7 tại một gốc cây mà ai cũng biết đó là chỗ nào đấy.Có một con nhỏ đang ngồi dưới gốc cây,nói chính xác hơn là đang nằm ngủ.Mắc dù con nhỏ đó đã ko sống gần đây cũng đã 8 năm rồi nhưng mỗi khi buồn nó vẫn hay tới đây chơi.Nó luôn có cái cảm giác thoải mái mỗi khi tới đây.10 năm trước sau khi nó ra viện sau một cơn bệnh nặng,nó đã phát hiện ra nơi đây khi đang trên đường về nhà.Nơi đây có gió,hoa,cỏ tất cả như bạn của nó,luôn luôn lắng nghe nó,chia sẻ với nó như một người bạn. Đang nằm mơ mộng nơi đây bỗng có một giọng nói làm ngắt ngang giấc mơ đẹp đẽ của nó.
-Sao cô lại ở đây?
Nó ngồi dậy xem ai lại biết được căn cứ bí mật này của nó thì bất giác nó nhìn thấy anh.Chính là Linh.Và con nhỏ kia ko ai khác là Oanh
-Sao anh lại tới đây,chỗ này là của tôi mà.
-Bằng chứng nào nói chỗ này là của cô?
-Tôi tìm thấy nó trước.
-Sao cô biết cô tìm thấy nó trước,cô nên nhớ tôi sinh trước cô,tôi mới là người có khả năng tìm thấy nó trước.
-Ko thể nào đâu cưng,tuy anh sinh trước tôi nhưng anh ko ở đây thì làm sao anh biết nó được.
-Tôi đã ở đây 10 năm trước nên tôi cũng có thể tìm ra nó trước chứ.
-Anh ở đây 10 trước ko có nghĩa là 10 năm trước anh đã tìm thấy nó trước tôi.
-Nếu cô muốn nói là của cô sao tôi ko tìm thấy tên của cô ở đây nhỉ.
Tức thì nó cúi xuống nhặt một cục đá lên,khắc vào thân cây bằng lăng 2 chữ “Hoàng Oanh” tên nó.- Đó có tên tôi rồi đó,chỗ này là của tôi.
Linh giằng viên đá trong tay nó rồi anh cũng khắc lên cây bằng lăng 2 chữ “ Hải Linh” tên anh lên gốc cây-Cũng có tên tôi, đây cũng là gốc cây của tôi.
-Anh ăn nói ngang ngược thiệt đó.Tôi khắc lên trước mà.
-Kệ cô,nhưng cũng có tên tôi trên đó.
-Chưa thấy ai vô duyên như anh.
-Thì giờ thấy rồi đó.
Bất chợt có một cơn mưa ào xuống,bây giờ mới là tháng 9 nên buổi chiều thường rất hay có mưa,những cơn mưa buổi chiều tháng 9 lúc nào cũng ào ào và bất chợt.Nó thấy trời mưa,nhưng ko hiểu sao người nó ko có ướt một tí nào,ngước mặt lên thì thấy Linh đang che dù cho nó.
-Sao anh biết trời mưa mà mang dù.
-Vậy mà còn bảo người Việt Nam.Cô ko biết mưa tháng 9 thất thường lắm sao.
Nó đỏ mặt chẳng nhìn anh nói tiếng “cảm ơn” nhỏ xíu,và anh cũng mỉm cười nhìn nó nói.-ko có chi.
Rồi anh và nó đứng dưới cây bằng lăng,ngắm những hạt mưa rơi xuống.Chẳng ai nói với ai câu nào,chỉ lặng im đứng bên nhau như thế.Bên ngoài 2 con người trời mưa lạnh lắm,nhưng bên trong của họ là những cảm giác ấm cúng đến lạ thường.Cả 2 đều có cảm giác như mình gặp nhau từ lâu lắm rồi.Linh thầm nghĩ,Oanh có phải là công chúa bé của anh hồi xưa ko,còn Oanh thì lại nghĩ sao anh lại thân thuộc với mình đến thế,phải chăng có cái gì trong kí ức đã bị lãng quên.
-Sao anh lại biết nơi này?
-Hồi xưa tôi sống ở gần đây. Đây là nơi đầu tiên tôi gặp công chúa bé của tôi.Còn cô,sao biết đây.
-Tôi cũng đã từng sống ở gần đây.
-Đây là nơi cô gặp chàng hiệp sĩ của cô ah.
-Ko,tôi làm gì mà có hiệp sĩ.Một lần trên đường về nhà tôi phát hiện ra nó,thấy nó đẹp nên tôi hay tới đây thôi,gió ở nơi đây làm tôi thoải mái.
-Vậy ah._anh nói với giọng buồn rầu,ko hiểu vì lý do gì,mà anh luôn mong ước rằng chính Oanh là cô công chúa bé hồi xưa của anh,nên khi nghe nó nói thế anh cảm thấy một chút hụt hẫng.
-Ah mà cô thích thằng Trung hả?
-Ah…. ờ…._nó trả lời bằng cái giọng ấp úng,nó chẳng biết phải nói làm sao hết,thì anh nói.
-Nó cũng thích cô đấy,2 người mà thích nhau thì nói ra đi trước khi quá muộn đó.
Nó sững người khi nghe anh nói câu đó.
-Anh nói sao?anh Trung cũng thích tôi ah?
-Tôi chẳng thèm nói xạo với cô làm gì
-Nhưng ai đời con gái lại đi nói với con trai trước cơ chứ.
-Ặc,cô mà có lúc biết ngại áh. Đừng nói như thế với tôi chứ.Mà bây giờ là thời đại gì rồi mà còn quan niệm kiểu ấy.
-Nhưng tôi thấy kì làm sao đó.
-Kì thì thôi ở giá luôn đi.
-Ơ cái ông này,mới vừa nói chuyện có đạo đức tí thì lại chuyển qua gây sự rồi là sao hả.
-Ai muốn gây sự với cô đâu.Tôi vẫn nói nhỏ nhẹ chỉ có cô là la lên thôi.
-Mệt quá thà im sướng hơn.
-Tuỳ cô thôi, để xem miệng của tiểu thư cô im được bao lâu.
-Ý anh là tôi nhiều chuyện hả
-Thấy chưa,mới có mấy giây đã nói lại rồi kìa.
-……….._nó im ko nói một tiếng nào hết mặc dù đang tức ói máu luôn.
-Ko nói thiệt ah?
-………
-Mưa còn lâu lắm đó,cô định im luôn hả?
-……….
Thời gian cứ chầm chậm trôi,mưa vẫn cứ rơi.2 con người ngớ ngẩn kia vẫn cứ đứng dưới mưa mà ko biết đường gọi điện thoại kêu người lái xe tới đưa về,hay gọi một chiếc taxi nào đó mà về,cứ đứng như trời trồng dưới mưa như thế.
peprokute1996
peprokute1996

Tổng số bài gửi : 374
Join date : 10/12/2010
Đến từ : (`'•.¸(`'•.¸¤*¤¸.-'´)¸.•'´) «´¨`•..¤ STAR..•´¨`» (¸.•'´(¸.•'´¤*¤`'•.¸)`'•.¸)

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  satan.dark Fri Dec 10, 2010 4:28 pm

rảnh nhề đọc truyện anh trai em gái của Tào Đình hay cực
satan.dark
satan.dark

Tổng số bài gửi : 269
Join date : 21/11/2010
Age : 27
Đến từ : Pleiku-Gia Lai

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  peprokute1996 Sat Dec 11, 2010 7:00 pm

CHưa đọc nhưng nhắc đến TĐ là mê ox`
peprokute1996
peprokute1996

Tổng số bài gửi : 374
Join date : 10/12/2010
Đến từ : (`'•.¸(`'•.¸¤*¤¸.-'´)¸.•'´) «´¨`•..¤ STAR..•´¨`» (¸.•'´(¸.•'´¤*¤`'•.¸)`'•.¸)

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  KuBin Sat Dec 18, 2010 12:20 pm

cam suc hay do'
KuBin
KuBin
Admin

Tổng số bài gửi : 74
Join date : 16/10/2010
Age : 28
Đến từ : Pleiku

https://homiez.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

TRUYỆN CỦA PENGUIN  Empty Re: TRUYỆN CỦA PENGUIN

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết